XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nhật Kí Chàng Lọ Lem


Phan_5

Hắn nói nguyên một tràn nhanh gọn lẹ, đầy đủ súc tích, không cần phải nói gì thêm.Bà ta gật gật liên tục.

“Được, tôi sẽ chuyển cậu ấy lên tầng trên, khu nhà cao cấp hơn, mức giá 1.000 $ một tháng tiền còn lại sẽ sửa chữa thêm”

“Tốt, cô cứ việc làm, nhưng tôi sẽ tới kiểm tra”

Yuu cười, nụ cười đe dọa, phải nói là cái mặt hắn thì cười toe toét, nhưng lại toát ra sát khí.Cũng phải thôi, phải kiểm tra, nhỡ bà ấy tống vào chỗ nào tồi tàn hơn mà ăn chặn tiền thì sao? Tôi mừng nhưng cũng đâm lo, tên Yuu này có bao giờ cho không ai thứ gì…Đời tôi chắc lại khổ, nhưng tôi không thể ngăn cản việc làm “từ thiện” của hắn…tôi đang rất là cần tiền và cần một chỗ ở tốt hơn.

“Được, cậu cứ yên tâm”

Bà ta chắc chắn như đinh đóng cột. Yuu không nói gì thêm,chỉ gật đầu và nắm tay tôi kéo đi.

“Này, tôi hỏi cái”

Bà ta còn hí hửng chạy theo Yuu hỏi cái gì đấy.

“Vâng, cô hỏi gì?”

“Cậu là ai mà chi sộp với thằng nhóc Masako nghèo rớt mồng tơi này”

“Tôi ấy hả…?”

“Uh…”

“Partner và cũng là sếp”

Cái gì???? Hắn dám bảo…

“Partner?”

“Là một nửa của đời người, là đối tác và là cộng sự ^^”

Trời…

“Ờ…zậy chúc hai người zui zẻ nha…”

Bà ta vẫy chào tôi…lại còn chúc mừng nữa chứ…làm ơn,đừng tin hắn!

Yuu nắm tay tôi kéo đi,nhưng tôi cũng chẳng thể cãi được hắn câu nào.Bây giờ nếu hắn mà bán tôi thì tôi cũng chẳng thể nào kháng cự được.Tôi lại lệ thuộc vào hắn…con người tàn nhẫn luôn dồn người khác vào bước đường cùng.

Chương 5

22 Bữa trưa của tôi (ngày hôm nay) diễn ra thật thịnh soạn với hơn 20 món ăn của tiệc buffe.Chỗ này toàn chức cao trọng vọng,tai to mặt lớn.Ai cũng ăn mặc đẹp chỉnh chu, chỉ mình tôi là hơi bị tầm thường ^^”

Tôi lấy đồ ăn trong khi Yuu buộc phải tiếp chuyện với một số người.Họ bắt gặp Yuu, “người trẻ tài cao” nên tới chào và bắt chuyện.Trong lúc hắn bận rộn như thế thì tôi đã xơi được tới món thứ 5 rồi.Thật là buồn cười khi chứng kiến cái vẻ miễn cưỡng nói chuyện và cả cái cách vẫy chào đầy khó chịu của hắn.Phải rồi, Yuu đâu chỉ nổi tiếng bởi vì bản thân hắn, còn là vì cái gia tộc vĩ đại nhà hắn nên mới ra nông nỗi.

“Hey, chờ lâu không?”

Hắn, tạm thời thoát được đám người kia, chuồn chuồn lại gần chỗ tôi, hai tay bê thức ăn và đồ uống.

“Quá lâu, nhưng anh cứ tiếp tục như thế thì tôi càng zui”

“Đúng là…Zui cái gì mà zui”

“Cái mặt anh lúc này nhìn nó ngu ngu, ngố ngố…hahahaha”

“Trời ơi, cậu trả công cho cái người mang cậu đến đây và cho cậu 1 bữa trưa thịnh soạn là thế đấy hả?”

“Chứ sao, người ta vẫn nói “Vì đời là thế”, chẳng phải anh cũng ứng dụng rất tốt lý thuyết này sao”

“Đúng đúng…Này, ăn ít thôi, còn tới chục món kia kìa”

Hắn nhắc trong khi tôi tiếp tục ngốn đồ ăn. Nói cũng đúng, một bữa ăn trên 20 món, dù cái bao tử của tôi vốn được mệnh danh là “thùng không đáy” thì cũng không chiến đấu nổi tới món thứ 15.Suy cho cùng, tiệc Buffe là một bữa ăn tốn kém,bạn phải trả tiền cho 20 món trong khi bạn ăn có được nhiêu đâu.

Cái tên này, hắn gắp cả đống thức ăn vào đĩa, mỗi món nhính nhính chừng một đầu đũa và bắt đầu ngồi xơi,nhưng lâu lâu lại ngó quay ngang quay ngửa, hình như có cái gì đó mờ ám ở đây.Bộ dạng đúng thật mắc cười, nếu bạn không là tôi và ngồi đây, bạn sẽ khó lòng tưởng tượng ra cái bộ mặt lúc này của Yuu.

“Á!”

Đột nhiên, hắn la lên khe khẽ và xách đĩa chạy qua bàn khác gần góc phòng.Báo hại tôi cũng phải kệ nệ chạy theo.

“Cái gì vậy?”

“Không có gì, không có gì!”

Hắn xua tay, ngồi quay lưng ra ngoài và tiếp tục ăn.Để ý mới thấy, hôm nay Yuu diện một bộ đồ khá màu màu mè, áo đỏ,quần đen, giày trắng.Thiệt là không giống hắn ngày thường chút nào.Có thể bạn không thấy đó là màu mè, nhưng với Yuu, mấy màu này là…hơi bị xa xỉ.Nếu là bình thường, bạn sẽ thấy nguyên một cây đen giữa lòng Tokyo : áo sơmi đen, quần đen, giày đen,nón đen và xe cũng đen thui nốt.

“Nói thiệt đi, có phải có gì mờ ám ở đây không?”

“Đã bảo là không có gì rồi mà”

Yuu chối quanh co, nhưng cái mặt hắn đã nói tất cả, hắn lo lắng và trốn cái gì đấy, thỉnh thoảng lại quay quay nhìn như canh chừng, như sợ bị ai phát hiện ra cái điều gì đó không trung thực.

“Ê”

Tôi vừa định mở miệng hỏi lại hắn,thì có một cậu thanh niên bước đến gần và đập vào vai hắn.Ngay lập tức, Yuu giật mình, buông cả dao cả nĩa,cả đũa.Hắn cầm ly nước lên uống cạn và quay qua trong tư thế…sắp sửa chịu trận.

“Có chuyện gì hông em?”

Hắn cười, có cảm giác nổi gai ốc sau gáy.Nụ cười méo mó đến thảm thương.Trời ơi, tôi bưng miệng cười…Quả thật,cảnh này cực kì hiếm thấy.Ví như là 400 năm mới thấy sao hỏa đứng thẳng với Trái Đất một lần vậy.

“Anh hai, Mama kiếm suốt 6 tháng nay,bốc hơi lâu quá hen?”

“Ờ…anh đâu có bốc hơi,vẫn ngồi sờ sờ ở đây nè!”

“Ok, hôm nay đi đâu đây”

“Anh đi ăn trưa…”

Yuu trả lời, ặc…mắc cười quá, cái mặt của hắn…ặc…

“Àh, anh mang theo Lover nè”

Trời, Yuu lôi tay tôi và chỉ cho cậu ta xem.Bây giờ thì tôi nhận ra ai rồi, Ryo, con người quỉ quyệt, em trai của Yuu.

“A há, vẫn là người cũ à”

“Cái gì vậy, tôi ko phải là Lover của hắn, cậu nghe rõ chưa”

“Em yêu, sao hôm nay em lạ thế”

Hắn vội bịt miệng tôi và đứng lên,cười cười với Ryo và chui ra ra cửa.

“Ok, em sẽ báo lại với Mama, anh liệu hồn đấy”

Khi hắn lôi tôi ra khỏi cửa, vẫn nghe tiếng Ryo vọng ra văng vẳng. Yuu bỏ cả bữa trưa,tức tốc lôi tôi lên xe và…chuồn đi chỗ khác.Hình như hắn đang gặp rắc rối gì đó lớn lắm ở nhà, Mama của hắn thì tôi cũng biết rồi, một “bà cụ” cũng cực kì “kinh khủng”, đến Yuu còn phải sợ thì bạn biết người đó như thế nào rồi đấy.

“Mẹ anh lại làm gì anh à?”

“Có thể nói là như thế, bây giờ không chỗ nào là an toàn”

Yuu nói, một cách rất nghiêm túc, rồi hắn lái xe thẳng về tổng công ty của Apollo.Nói ra nghe mới thật là buồn cười.Yuu đóng đô ở đây suốt…6 tháng.Ăn, ngủ, nghỉ và làm việc ở tầng 30 này luôn.Hắn vẫn hoạt động rất bình thường, nhưng không bao giờ về nhà và cũng không bao giờ dính gì đến gia đình hắn nên là mới bị…Mama truy sát.

“Làm xong bản vẽ chưa?”

Hắn hỏi tôi trong khi nằm lăn quay ra giường.

“Xong rồi, có sẵn luôn nè, muốn coi không?”

Tôi đáp lại và lục lục trong túi xách.Những thứ gì “quí giá” của tôi đều bỏ trong này và luôn mang theo bên mình.Đó là gì do vì sao cái túi của tôi to như…cái gối.Nhét đủ thứ lung tung trong đó.

“Ok, cậu phải hãnh diện đi vì là người đầu tiên được chính tôi duyệt qua đấy”

Yuu cười, với cái vẻ hắc ám thường ngày của mình.Dường như mọi cái biểu cảm “thất thường” lúc nãy của hắn đã tiêu biến không còn chút dấu vết nào.Đó cũng là điều tôi cho rằng mình ngưỡng mộ ở Yuu, hắn không bao giờ để cái mặt thật của mình lâu quá 10’ và luôn cười,luôn…dọa nạt người khác.

“Còn tôi chỉ cảm thấy rợn sống lưng”

Tôi trả lời trong khi hắn thò tay qua trước người tôi và kéo cái xấp giấy một cách cẩn thận.Nguyên là cái phòng này chẳng có cái ghế nào ngoài bộ ghế salon nhỏ, nhưng cái bộ ghế đó lại chất đầy thứ gì đó chính tôi cũng không rõ.Bất đắc dĩ,tôi đành ngồi lên giường và quay lưng về phía hắn.

Yuu không nói lời nào kể từ lúc cầm xấp bản vẽ của tôi.Và khi tôi lên tiếng hỏi thì hắn quay qua quát nhỏ:

“Im lặng là quân sự,để cho tôi tập trung”

…Và…hắn cứ im lặng như thế tận 15’ mới nói với tôi một lời.

“Đây là ý tưởng của cậu với Sakura bay lất phất thế này à?”

“Đúng, tôi cho rằng với phong cách trà đạo thì nên theo truyền thống và biểu tượng “riêng” của Nhật Bản – Sakura”

“Khá lắm, từ ngày mai sẽ chính thức làm hợp đồng ăn huê hồng”

Chính bản thân tôi cũng không thể ngờ lại thuận lợi như thế.Sau ngày hôm đó và những ngày sau sau nữa, tôi không hề gặp một sự cố trong công việc nào.Yuu rất công tư minh bạch, trưa hắn phone di động kêu đi ăn trưa với hắn chứ cũng không dùng điện thoại của phòng, bởi vì còn những thành viên khác và không muốn làm ảnh hưởng đến họ.

Và cũng vì bị kêu hoài như thế nên tôi mới thành ra đề tài nóng bỏng cho các “loa phát thanh” tự động không cần trả tiền vẫn phát.Họ đồn ầm lên “chuyện tình” giữa tôi và Yuu,điều đó khiến tôi cực kì khó chịu…nhưng…bữa ăn trưa ngon lành là không thể bỏ, thôi kệ, cái bụng của mình thì mình phải lo thôi. 22

23 Một ngày rất chi là đẹp trời tháng 5…

Tôi đã chính thức làm việc được ở đây gần 1 tháng giời mà vẫn bình chân như vại.

8h30’ AM, lóc cóc chui vào phòng làm việc sau khi thưởng thức bữa ăn sáng là một cái bánh kẹp (có lương òi) thì bắt gặp bộ mặt đầy sát khí của…toàn bộ nhân viên phòng 196 liếc nhìn.Nói cho nhiều chứ phòng này có 3 người chứ nhiêu đâu,nhưng tại sao họ là nhìn tôi vẻ mặt đầy tử khí vậy kìa.

“Masako, giám đốc réo nãy giờ hơn 5 lần rồi đó, tới trễ quá vậy?”

“À ừ…kẹt xe”

Tôi bịa đại lý do với anh chàng đang lên tiếng trách móc.Vừa lúc đó thì điện thoại lại đổ chuông.

“Nghe đi, sếp kêu nữa đó”

Cô gái duy nhất trong phòng hất mặt bảo tôi.Tôi đành miễn cưỡng nhấc máy.

“Allô”

“Masako, lên thẳng đây, tôi cần gặp cậu!”

Ah,có chuyện gì không lành rồi, Yuu rất giận và hét vào phone trước khi dập máy.Tôi tức tốc lao ra thang máy rồi chạy một mạch thẳng đến phòng hắn.Điều đầu tiên mà tôi thấy là Yuu cứ đi đi lại lại khắp phòng và vừa thấy tôi thì hắn lao đến túm chặt và ấn tôi xuống ghế ngồi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Còn chuyện gì nữa, trễ hợp đồng rồi mà cậu vẫn chưa hoàn tất theo yêu cầu”

“Hợp đồng nào?”

“Khu giải trí – công viên nước”

“Trời,chẳng phải đã chuyển qua cho người khác rồi sao?”

“Người nào? Phòng 196 có 3 người, 2 người kia đều lãnh hợp đồng cả rồi, chỉ còn cậu thôi”

“Vậy để tôi làm”

Tôi bực mình trả lời, lúc trước thì hắn bảo chuyển hợp đồng đó quá cho Hina, cô gái duy nhất của phòng 196,bây giờ lại bảo trả lại nó cho tôi.Nhưng mà bây giờ thời gian quá gấp gáp,chỉ còn hơn 4 tiếng nữa là phải giao rồi.

“Được rồi”

Cũng chính vì tính chất đặc biệt của hợp đồng này, tôi và hắn phải làm.Hắn đành phải chịu trách nhiệm,Yuu giao cho tôi vẽ phác, còn hắn sẽ chọn màu, chất liệu thể hiện.Chúng tôi làm việc một cách hăng say, không ai nói với ai câu nào cho đến lúc đưa màu vào bản vẽ và…

“Tôi thích màu vàng hơn”

Tôi cãi, hắn chọn màu chữ gì mà tối hù, lạnh ngắt.

“Không, màu xanh biển đẹp hơn”

Yuu cũng gân cổ lên cãi lại.Và thế là cuộc chiến tay đôi diễn ra thế này…

“Màu vàng nổi mới đẹp”

“Màu xanh, Water Park mà”

“Thôi màu đỏ”

“Không được, lòe loẹt quá”

“Xanh lá cây”

“Màu đen, nền đỏ”

“Anh điên à, có phải Poster band nhạc Rock đâu”

“Chứ cậu muốn gì?”

Yuu nổi cáu, đập bàn đánh bốp.

“Muốn gì là muốn gì, anh là sếp hay tôi là sếp?…”

Vừa mới nói câu đó xong, tôi cảm tưởng không gian nóng bỏng đang chùng xuống.Tôi lấy tay bịt miệng mình vì đã nói hớ một câu quá vô duyên, còn hắn thì buông cả cọ vẽ gương con mắt mở to lên nhìn tôi…

1 giây…2 giây…3 giây…5 giây…7 giây…

“Ặc…há hahahahahahahaha”

Sau đúng bảy giây im lặng, hắn hoàn dương bằng một tràn cười kinh dị.

“Hay…”

Yuu đập đập bàn và tiếp tục cười.

“Người ta thường nói “vợ là sếp của chồng” mừ, hông lẽ cậu muốn làm sếp của tôi đến thế sao?”

Trời ơi…Lúc này mà còn đùa được.

“Anh tỉnh táo dùm cái đi, tôi không bao giờ muốn làm sếp của anh theo cái nghĩa đó, nghe cho rõ đấy”

Tôi trừng mắt nhìn hắn trong khi cảm tưởng cái mặt mình đang đỏ như bị hun trên lò xông khói, và tôi thì giống như một miếng thịt tươi ngon,thật là bực mình.

“Ok…ok…Người đẹp là nhất mà”

Hắn vẫn cười nhỏ nhỏ trong miệng, cầm cọ vẽ lên và tiếp tục.Áp lực của công việc khiến chúng tôi tác hợp một cách hoàn hảo, không nói ngoa đâu.Tôi phải công nhận rằng Yuu rất có óc phối màu, hắn chọn màu không hề chỏi nhau, chỉ tạo thêm sự hoàn thiện cho bản vẽ của chúng tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn làm việc. 23

24 Tháng 7, mùa của những bộ quần áo tắm đủ màu đi lại trên bãi biển, tiết trời Tokyo nóng như điên.Cũng may là chỗ làm của tôi lắp máy lạnh, chứ không là tôi tan chảy như một cục sáp rồi. 11h00’ trưa, như thường lệ, Yuu sẽ phone gọi tôi xuống tầng hai để ăn trưa với hắn.Nhưng sao hôm nay 11h15’ rồi mà chưa thấy hắn đâu.Đang ngồi vắt vẻo bệ cửa sổ ngắm thành phố thì Hina – cô gái duy nhất của phòng 196 bước đến bắt chuyện.

“Sao, vợ chồng cãi nhau à?”

“Ý Hina là sao?”

“Thì cậu với sếp đấy, sao giờ này sếp còn chưa mời “vợ” đi ăn trưa?”

“Hina nói nhảm rồi, tôi và hắn chẳng có quan hệ gì ngoài nhân viên và sếp cả”

“Trời, cậu nói thế, nhưng cả cái công ty này đồn ầm quan hệ của hai người thân mật trên mức tình cảm bạn bè đó”

“Tại Hina chưa rành tính Yuu, hắn chỉ thân mật với người quen thôi, tôi gặp hắn từ thời cấp 3”

“Masako à, nhưng cậu là trường hợp đặc biệt, trước đây có một anh cũng người quen của sếp mà có bao giờ được sếp ưu đãi như cậu đâu.Thậm chí Hina làm ở đây 2 năm rồi cũng chưa bước chân lên đến tầng 30”

“Vậy là bạn sướng rồi, có ông sếp nào bắt nhân viên tập thể dục gần 25 tầng lầu bằng “căng hải” không? Leo lên chưa kịp thở thì thấy hắn đứng đo đồng hồ “sao trễ thế”,thiệt tức mình mà”

Tôi trả lời, sao Hina hôm nay nói nhiều thế nhỉ, bình thường cô nàng chúi mũi công việc, có nói với ai câu nào đâu.Cô bạn này xinh lắm, tóc hơi xoăn xoăn, bây giờ cô ấy cười thì nhìn còn xinh hơn nữa, chỉ tội cái hơi lạnh lùng.

“Đấy là sếp muốn gặp cậu nên mới bày ra đủ thứ chuyện đấy thôi”

“Mới không nhìn thấy có một tiếng mà “muốn gặp”, hắn điên thì có”

“ E hèm, nói xấu gì tôi đấy”

Trời ơi, vừa mới mở miệng chửi hắn thì hắn xuất hiện sau lưng.

“Chào giám đốc”

Hina tươi cười chào hắn và đi ra khỏi phòng trước,cũng đến giờ ăn trưa rồi.

“Sao nhóc, lại nói xấu gì tôi đấy, nhóc quên điều luật rồi à?”

Yuu bước đến trước mặt tôi và nở nụ cười toe toét thường ngày của mình.

“Tôi không quên và cũng không nói xấu anh, chỉ nói sự thật thôi”

“Vậy sao?”

“Tại sao hôm nay đích thân “rồng đến thăm tôm” thế?”

Tôi đáp lại, hướng câu chuyện sang chuyện khác, nhưng trong giọng điệu của chính mình thấy có chút mỉa mai.

“Đương nhiên là có chuyện,chiều nay sắp xếp ra sớm đi với tôi”

“Quái nhỉ, thân anh là giám đốc mà chuyên trốn việc là sao?”

“Hehehe…tôi không trốn việc, chỉ đi xả stress thôi, chiều nay, cậu sẽ gặp những người đặc biệt đấy.Bây giờ đi ăn trưa, tôi cũng đang đói cồn cào này”

Yuu nói, đứng lên và nắm tay tôi kéo đi.Hắn rất tự nhiên đến nỗi chung quanh tôi ai cũng nhìn.Tôi khi tôi cảm thấy ngượng muốn chín cả cái mặt, hắn thản nhiên huýt sáo rất vui vẻ, lâu lâu còn chọt vào vài câu tròng ghẹo.Hôm nay, hắn gọi cho tôi một xuất đồ ăn đặc biệt, mắc hơn thường ngày một chút.Đồ ăn thì ngon thế,nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy mắc nghẹn đến mức nuốt không trôi một miếng cơm…nguyên nhân là…

“Này, tại sao ngày nào anh cũng rủ tôi đi ăn, bộ anh không thấy người ta “phổi phồng sự thật” lên hay sao?”

“Rồi sao, tin vịt ấy mà, ai mà tin”

Yuu vui vẻ trả lời, tọng vào họng một muỗng cơm lớn.

“Thì cứ cho là không ai tin,nhưng bộ anh không thấy tiếc tiền khi mỗi bữa đều ăn Double lên à?”

“Không”

Hắn bắt đầu cười một cách nham nhở và chọt thêm một câu…

“Cậu có tin rằng con người sắp xếp được những điều họ muốn đến mức hoàn hảo không?”

Cạch…

Tiếng động cái muỗng trên tay tôi rơi xuống đụng sàn nhà bóng loáng.

“Anh…đã sắp đặt trước hết?”

Cái mặt của tôi hiện giờ, có cái hình dạng buồn cười nhất để các bạn có thể tưởng tượng ra.Mắt chữ O mồm chữ Ô, há hốc ra.Bấy lâu nay tôi cứ tưởng hắn “nhân đạo” mà tổt với tôi, không dè…

“Hahaha,đúng thế, phần ăn này là ½ của ½ tiền lương của cậu.Tức là cậu vốn chỉ nhận được có một nửa tiền lương chính thức của mình, một nửa tôi giữ và chi tiêu dùm cho cậu đấy”

“Cái gì????”

“Cái đó là cái đó chứ là cái gì?”

Cạch…

Bây giờ đến lượt đôi đũa tôi cầm trên tay cũng rơi xuống luôn…trời…

“Tôi biết ngay mà, anh có tốt không công với ai bao giờ”

“Đừng nói thế bé cưng, có tốt với một người đấy mà chỉ tiếc là người đó không hiểu”

Hắn cười, tiếp tục ghắp thức ăn bỏ miệng như trêu ngươi tôi…Điện xẹt tá lả, tôi liếc hắn một cú nảy lửa và thò tay xuống dưới bàn véo hắn một cách thật mạnh,này thì “bé cưng”…

“Oái!”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .